Bài đăng

Tiếng Việt - Góc nhìn fb

Một bài viết mình từng đăng với lượng người đọc hơn 5 triệu người, gần 25 ngàn chia sẻ. Nay coppy lại đăng, bài này rất hữu ích cho văn vần ngữ pháp Việt. Ảnh mình lên màu cho nhìn rõ. ———-//———————————————————-//— Thầy cô nhớ quy tắc này để tránh việc sai chính tả nhé. Hỏi — Sắc — Ngang Ngã — Huyền — Nặng “Chữ Việt” Thời Sài Gòn xưa DÙNG DẤU HỎI – NGÃ chỉ nhắc cái cơ bản dễ nhớ để viết chính tả tương đối ổn và hạn chế lỗi ở mức thấp nhất . 1 . DÙNG TỪ LÁY THEO QUI ƯỚC : – Dấu Hỏi đi với Sắc và Ngang . – Dấu Ngã đi với Huyền và Nặng . HỎI + SẮC : – Gởi gắm , thổn thức , rải rác , khoảnh khắc , rẻ rúng , tử tế , cảnh cáo , sửng sốt , hảo hán , phản phúc , phản kháng , rửa ráy , quả quyết , khủng khiếp , khỏe khoắn , nhảm nhí , lở loét , lảnh lót , bảo bối , thưởng thức , thẳng thắn , thảng thốt , hiển hách , nhỏ nhắn , chải chuốt , rả rích , phảng phất , lả lướt , bổ báng , sản xuất . – Mát mẻ , sắc sảo , mắng mỏ , vất vả , hối hả , hớn hở , xối xả , bóng bẩy , nóng nảy ...

Thiên kiến tiêu cực (negativity bias)

Đa số chúng ta đều có một thói quen hơi ... xấu: nhìn vào và nhớ nhiều đến những điều tiêu cực hơn là những điều tích cực. Giới tâm lí học có một cái tên cho thói quen này: 'negativity bias' [1] hay 'thiên kiến tiêu cực'. Nhưng đằng sau thiên kiến tiêu cực là cả một bầu trời để chúng ta học hỏi.  Tôi còn nhớ một trong vở kịch do Quang Minh và Hồng Đào thủ diễn rất có ý nghĩa. Trong vở kịch đó, Quang Minh trong vai một nhà tâm lí học trưng bày một tờ giấy trắng có một đóm đen nhỏ, và hỏi Hồng Đào rằng 'Chị có thấy gì không?' Hồng Đào trả lời thấy một đốm đen. Hỏi lần nữa, Hồng Đào vẫn khẳng định: chỉ thấy cái đốm đen. Quang Minh mới chỉ ra rằng tờ giấy toàn màu trắng, nhưng chỉ vì có 1 đốm đen làm cho người xem bị lạc hướng.  Bài học 'morale' là chúng ta thường chỉ nhìn thấy cái tiêu cực hay cái xấu rất nhỏ, nhưng không nhìn thấy những điểm tích cực chiếm đa số. Vở hài kịch đó là một thí nghiệm có ý nghĩa về thiên kiến tiêu cực. Chúng ta không chỉ có xu h...

!mr

Mục rỗng rồi tấm thân ươn hèn ướt át Lê lết bò trườn đến nơi ngắm sông trăng tối Không còn chi cái nội tâm đầy ắp máu thịt tươi nguyên Chỉ còn làn hơi âm ấm len lỏi qua thân gầy loang lổ khúc nhạc Chìm xuống đi cái sinh linh hoài niệm mang về tẩm liệm ấm êm sâu mọt Đàn đàn đâu đó trên tảng đá xanh xao đang chờ vớt vát chút xương chút mùi thoăn thoắt Lấy đi những xinh tươi không còn quá khứ vị lai đơn côi trong trắng cái tinh không hổn hển vui lòng Nguyện dâng số kiếp mông lung đu đưa thăng trầm cho thế gian yêu kiều ma mị ruồng rẫy cái văn minh tiến bộ Bu lu bu loa ba na ca na vo vi vo va. !NT

!CA

Chân ái tinh tươm trải rộng kiếp mưu sinh sinh tồn tồn tại Ôm ấp bóng hình mơ tưởng cái lung linh ấm êm mềm mại Ngồi hứng mưa ngồi hứng nắng ngồi hứng đêm yêu nhau nhẫn nại Mặc thế nhân vui buồn lẫn lộn tiêu pha những phút giây vô tình thực tại Nhìn nhau mỗi sáng tinh khôi *** Một nấm cơm nguội với ít dưa cà nước tương nước nắm Một cái ly sành với nước trà lợt lướt qua cái môi hồng môi thắm Một gốc cây xưa lá xanh còn đọng lá vàng lo lót chứng cho tình còn rối rắm Chiếc ghế già nua chân thấp chân cao lắc lư theo tiếng cười đùa duyên dáng quanh năm Mỗi tối nhìn nhau rồi vui *** Chiếc võng đu đưa ru ta vào giấc ngủ đêm đêm nằm nghe tiếng chuột Gầm cầu thang tĩnh lặng ghìm tiếng bước chân đêm về khuya khoắt Giọng nói bên kia còn chúm chím cái môi hồng huyên thuyên góp nhặt Em nằm nệm ấm chăn êm gởi lòng theo gió theo hơi cho ta mát rượi Đêm đến cho nhau làn hơi *** Ta đã cho nhau cái chân tình nuôi thân sống vùi đầu hạnh phúc Ta đã trao nhau chân ái tình duyên một kiếp xa rời thế gian tủi...

!Tt

Ta sinh ra giữa dây mơ rễ má tình thân lắm lúc Thương nhau đấy những máu mủ ruột rà sâu xa Có thân ái có thân tình có thân thiết có phân thân Cho tròn cái mà thế gian vốn sắp đặt cho thân mật Thương nhau lắm cắn nhau đau *** Tình thân cho cái dây tơ để mà bám víu Tình thân cho cái dây tơ để rồi vướng víu Chung cái màn đêm nhưng khác cái ban ngày đầy nắng Riêng cái làn hơi nhưng giống cái khung trời đầy gió Thương đó rồi buông rồi vương *** Rồi thời gian cũng mang đến bao thời vận lung linh lận đận Chút hoài nghi chút hoài thương cho lung lay hoài niệm Chia nhau cái thế giới bao khung trời mộng tưởng lực lưỡng Để tình yêu chia chát cái tình thân bao tháng bao năm thăng trầm Ai rồi cũng có niềm riêng *** Hẹn nhau nhé cái hố sâu hố cạn cạnh nhau nơi gốc mít Sẽ lại ngồi vui kể lể kiếp sống nhân sinh từ thuở trần truồng Thân ái vẫy chào những cảm quan sắc son ngoài sới bạc Tình thân đó quay đầu rồi cuối đầu để ngẩng cao đầu cho hết buồn rầu Rồi bỗng nhớ còn lâu ngày sau #NT

!Havvnd

Nhẹ tênh hơn cả cái chân không đầy đặn Phiêu diêu trong gió nơi ngọn cây góc vắng Vất vưởng đâu đây những tấm thân trần trụi hồn ai Nhìn ngắm thế gian bận rộn bên hương bên khói cay cay Ngươi là ai sao còn bay bay *** Thân xác ngoài kia nơi đồng không mông lạnh tả tơi Hình hài chốn cũ đang tàn phai theo giống loài sâu mọt Tình thân lảng vảng nhưng không còn yêu thương len lỏi Mâm cúng nhà ai sao đầy ấp cái vu vơ vô vị rành rọt Bay về đâu cho ngày qua mau *** Đã thấy chưa cái kiếp bằng xương bằng thịt lố bịch Đã biết chưa cái đúng cái sai còn mãi trăn trối bối rối Đã hiểu chưa hồn ai cũng sẽ bay trong gió cô đơn ớn lạnh Để đến chốn bình yên chuyển hoá tấm thân nhào nặn số phận Nơi ứng nghiệm của hoài niệm *** Lất phất mưa rơi bên mồ yên mả đẹp tối đen như mực Oa oa tiếng rên rỉ kề bên của nấm đất nhô lên lạnh quá Xa xa có kẻ ôm gốc cây già âm u trú ngụ trông chờ bà mụ Vài kẻ qua đường lạc lối mong manh giận dữ gầm gừ hù dọa thế gian Lảng vảng tìm vui rồi cũng về thôi #NT

!cđ

Cân đo đong đếm cho vừa cái ni tồn tại Vượt quá dây tơ sẽ đem ưu phiền cho vạn vật Lung lay dao động để tìm cái đấu tranh đối lập Ưu ái bản ngã để nhìn thế gian giấu mặt vô minh Sinh tồn cũng chỉ niềm riêng *** Cái luật là do cái vật làm ra hoàn cảnh Cái nào rồi cũng đến với chân trời riêng rẽ Tốt xấu có chăng cũng chỉ là vu vơ ảo ảnh Toàn cảnh có chăng cũng là đôi mi khép lại Siêu hình toàn ảnh mà ra *** Cái lâu bền là thứ đu đưa khoảng hẹp Giữ thăng bằng trên cái đế lung lay gió nhẹ Chỉ tồn tại hết cái khoảng sinh ra rồi mất Chiêm nghiệm rồi đi không đến cái ngu ngơ khuất mặt Cân đi vừa cái cân thôi *** Tự nhiên cho giống loài cái tồn vong tất yếu Cũng chỉ là nhường chỗ cho sự vận hành hoá thân Tự nhiên cho giống người cái suy tư ưu thế Cũng chỉ làm rối loạn cái cân bằng chút thêm Chọn gì thì chọn nhanh lên #NT